nói: – Đâu cần phải ra ngoài chơi làm gì! Dễ bị bệnh lắm! Nếu em muốn, chị… chị cho em chơi! Tuấn trố mắt kinh ngạc. Cậu nhìn một lượt chị hai mình từ trên xuống dưới rồi nói: – Chị hả… được không đó!? Bị thằng em coi thường. Chị hai Tuấn đứng lùi lại một chút rồi nói: – Chà! Em coi thường chị hả! Xem nè! Nói rồi chị hai Tuấn bắt đầu trở mặt. Gương mặt chị ta bây giờ bỗng trở nên đĩ thõa hơn. Hai mắt chị nhắm nghiền, chị đưa răng cắn nhẹ môi mình, lưỡi chị thè ra như lưỡi rắn. Rồi chị bắt