phải táp vào lề đường mua 2 mũ bảo hiểm mới. Hai cái mũ bảo hiểm bánh bèo mỏng manh khiến hai đứa nhìn như dân chơi nửa vời. Thôi kệ, miễn là được em ôm chặt thì người đời dè bỉu thế nào tôi cũng chấp nhận. Ra đến đường bờ biển, hai bên là rừng phi lao xanh ngắt. Sóng biển rì rào vỗ vào bờ làm tâm hồn thư thái. Tôi ra hiệu tăng tốc. Em ôm chặt tôi, mặt áp chặt lưng, em nhắm mắt. Tôi phóng nhanh trên con đường không một bóng người rồi dần mất dạng vào khoảng trời phía trước. Đi được một quãng