thẳng hơn hẳn, những ánh mắt chạm nhau vừa sắc lẹm, vừa ngại ngùng. Buổi đầu tiên chưa chốt được nhưng chúng tôi cũng hân hoan vì dù sao phần chúng tôi đưa ra đều khá ổn. Mọi người đang dọn đồ về thì bà phó giám bên kia gọi tôi lại, mời tôi vào khu tiếp khách để trò chuyện. Tôi như không thể từ chối, bảo mọi người qua quán ăn gì đó, hơn 4 tiếng căng thẳng trong phòng họp cũng làm chúng tôi khá mệt mỏi. Em bảo sẽ chờ tôi ở ngoài. Cầm ly cafe trên tay, tôi mỉm cười, vì không nghĩ số phận lại cho