1. Tuy vậy, với tâm lý lo lắng dường như thái quá dành cho đứa con trai độc nhất, cô vẫn lo này lo nọ, không để con trai tự đi học được… Về đến nhà, không để con trai kịp tót lên lầu, cô cỡ vội áo khoác ngoài của 2 mẹ con vứt lên sofa rồi dẫn thẳng cậu vào nhà tắm. Đã rất lâu rồi, cậu không nhờ mẹ tắm cho nữa, hình như từ năm lớp 2, cậu nhớ mang máng thế. “Cởi quần áo ra nhanh nào để mẹ rửa cho, rồi tắm luôn thể”, “đợi tí được không mẹ…”, giọng nói lí nhí nhưng âm vực khá ồm cùng sắc diện ửng