trong hư vô càng tốt. Bộ em không yêu Thành sao. Không yêu mà để cho Thành ôm em, sờ ngực em, và gác chân lên miền suối cỏ. Nhưng Thành phải hiểu vị trí của em. Em cũng khổ tâm như Thành đã cảm thấy. Em yên lặng cho Thành ôm em mà “ngủ”, Thành cũng phải biết đó là thông điệp em đã gửi đi với hai chữ: Bằng lòng. Phần còn lại phải là của Thành, đâu phải em. Sao anh không vào cho hai chúng ta thỏa cơn thèm muốn, mà để em một mình phải vui gượng dưới gốc mù u, bên bờ suối? Nếu Thành ngại ngùng vì ở